Có ai muốn biết về linh hồn, về thế giới của người đã khuất như thế nào không? Phim CoCo kể một câu chuyện tưởng chừng như đáng sợ bằng một cách hết sức nhẹ nhàng. Thông điệp cuối cùng có thể chạm đến tận cùng tâm can. Cảm động nhưng không ủy mị bởi thứ tư duy thông minh đặc trưng của phim Mỹ: mọi tình tiết đều đắt giá và có khả năng đánh lừa.
Xem thêm:
Trước hết, hãy nói về tên của bộ phim: linh hồn làm nên sức lay động cho câu chuyện thấm đẫm tình gia đình.
“CoCo” Nghe thoáng qua chẳng biết về gì. Nghe thoáng qua có vẻ không hấp dẫn. Bộ phim dần hé mở lý do tên gọi CoCo ở đoạn kết, thuyết phục đến độ đây chính là tên gọi đắt giá nhất, ý nghĩa nhất, không thể thay thế.
CoCo là tên người – điều này không hề hiếm gặp trong các bộ phim. Nhưng CoCo không phải cậu bé nhân vật chính tham gia vào hành trình mang sứ mệnh anh hùng thường xem. CoCo là một bà cụ cố có tới đời chắt. Bà cụ bị mất trí nhớ, miền ký ức nếu bị lãng quên sẽ là dấu chấm hết tận cùng của một linh hồn.
Người chết không phải là hết. Nhưng họ sẽ thực sự ra đi khi nào?
Bộ phim lấy bối cảnh văn hóa của đất nước Mexico nhân ngày Dia de los Muertos (Ngày của người chết). Đây là dịp người còn sống có thể đoàn tụ với những linh hồn đã khuất. Họ để ảnh thờ và rải cánh hoa để những linh hồn tìm đường về nhà. Những linh hồn còn được gia đình để ảnh thờ tự sẽ được phép đi qua cây cầu xây bằng hàng tỷ cánh hoa để thăm người thân.
Cứ thế, mỗi năm một lần, cõi trần thế và cõi chết được giao hòa với nhau. Bộ phim khắc họa một thế giới khác không hề đáng sợ. Tại đó, những linh hồn vẫn tiếp tục cuộc sống đầy nhộn nhịp như chưa hề kết thúc cõi đời. Nếu những người trần thế biết được cuộc sống của ông cha, tổ tiên mình vẫn sung túc như thế, hẳn ai cũng yên lòng mà bớt đau đớn.
Vậy những linh hồn ấy vẫn cứ tiếp tục sống bằng một cách khác. Hóa ra không có sự kết thúc hữu hạn nào sao?
Không phải thế. Dấu chấm hết cuối cùng của một linh hồn là khi không còn ai trên cõi trần thế nhớ về họ nữa. Khi ấy, linh hồn sẽ tan biến vào hư vô. Sự liên kết giữa hai thế giới tưởng chừng như không bao giờ giao thoa ở đây chính là tình cảm gia đình, sự nối tiếp của các thế hệ.
Như đã hé lộ ở trên, CoCo là một bà cụ ở tuổi gần đất xa trời và thường xuyên mất trí nhớ. Nếu CoCo ra đi, còn ai để nhớ về thế hệ đi trước, điều này đồng nghĩa với việc sẽ có linh hồn tan biến, không còn tồn tại nữa.
Điều đau đớn nhất là CoCo- người duy nhất còn ký ức sẽ đi, trở thành linh hồn và có một linh hồn khác sẽ kết thúc cuộc đời của mình. Hai linh hồn không bao giờ gặp được nhau.
Những chi tiết nhỏ nhưng hé lộ sự kết nối bền chặt của câu chuyện.
Chó có thể nhìn thấy linh hồn và chó rất hiểu chuyện. Nhân vật Dante (tên con chó) ở đây không hề biết nói như các phim hoạt hình khác, nhưng hành động của Dante đều có lý do của nó.
Lý do dẫn đến cái chết của một nhân vật – chết vì nghẹn xúc xích, nghe rất lãng xẹt nhưng lại là chìa khóa lật ngược vấn đề. Sở thích, nhân thân của nhân vật tưởng như phụ nhưng cũng có thể hé lộ vấn đề.
Bộ phim đánh lừa người xem bằng quá nhiều chi tiết nhỏ bé tưởng như là thừa thãi nhưng lại mang dụng ý vô cùng. Đến khi vấn đề được lật ngược lại, người xem mới vỡ òa nhận ra tại sao kịch bản lại hợp lý và thú vị đến thế.
- Xem thêm: Review phim hoạt hình Up (Vút bay) 2009
Và cuối cùng, phim CoCo chắc chắn sẽ khiến người xem muốn trân trọng gia đình mình hơn. Chi tiết tiễn biệt một linh hồn vĩnh viễn ra đi, vỡ vụn bằng hạt bụt tan vào trong hư vô sẽ là phân cảnh in sâu vào tâm trí mình. Chén rượu phân li úp ngược là lời chào cuối cùng không thể hẹn ngày gặp lại. Có thể nói, Coco là một phim hoạt hình xuất sắc của hãng phim hoạt hình Pixar xứng đáng để bạn phải xem một lần trong đời.
Dương