Thật sự là mình cũng không biết bắt đầu từ đâu mới phải nữa, mình ra khỏi rạp đến giờ cũng được hơn 2 tiếng rồi mà vẫn cảm thấy không thể tin được. Không thể tin được rằng đây đã là kết thúc của một kỉ nguyên huy hoàng, không thể tin được rằng thời gian đã trôi nhanh ra sao, và không thể tin được rằng sau Avengers: Endgame, chúng ta sẽ không còn được thấy 6 Avengers nữa.. Bài review không spoil nội dung phim

Mình sẽ không nói phim nhanh hay chậm, đồ hoạ kĩ xảo ra sao bởi mình không muốn làm ảnh hưởng tới cảm nhận của các bạn khi xem phim. Nhưng có một điều này mà mình phải nói, đó là đừng quên xin giấy ăn như mình nhé, nhất là những bạn nào da khô ấy, không thì khóc xong rát mặt lắm.

Đối với mình nói riêng hay những fan Marvel khác nói chung thì Endgame dù có ra sao, cũng là cái kết tuyệt vời để khép lại hành trình 11 năm đáng nhớ này.

Phim Marvel đầu tiên mình xem là Guardian of the Galaxy vào năm 2014 nhưng lúc đó thì mình cũng chỉ xem và thấy hay thôi chứ cũng chưa tìm hiểu sâu, còn bộ phim thực sự đưa mình vào con đường này đó chính là Avengers: Age of Ultron.

Và sau khi xem xong, mình ngồi đợi bus ở bến, trong đầu tua đi tua lại những cảnh phim mình còn nhớ được đan xen với những cảnh phim cũ rồi các kỉ niệm gắn với từng phim ùa về, thế là lại khóc ngon lành (may bến bus ít người không chắc bị tưởng là mới chia tay bồ quá.

Marvel, Avengers, nó không chỉ là một công ty, một thương hiệu, Iron Man, Captain America hay những Avengers khác còn hơn cả một nhân vật nổi tiếng, chí ít là đối với mình, họ như thể người nhà vậy, người nhà theo nghĩa nào thì chắc các bạn cũng hiểu. Từ khi mình còn nhỏ, Iron Man 1,2,3 rồi A1, Cap 1,2 luôn thay phiên nhau chiếu trên TV mỗi lần mình mở vô tuyến ra xem, các nhân vật ấy luôn bằng cách nào đó hiện hữu xung quanh cuộc sống của mình, của người thân mình vậy nên dù đu khá muộn nhưng họ từ lâu đã là một phần rất quan trọng với mình, là một phần kỉ niệm mà mình chưa từng nhận ra mình có cho đến mãi sau này. Đặc biệt những bạn đã theo gia đình này từ năm 19-20 tuổi, những bạn đó đúng là đã trải qua cả một thời thanh xuân cùng Marvel luôn ấy.

Sau khi xem Endgame xong, mình đã phải ngồi lại và thực sự nghĩ, nghĩ về cái gì ư? Về bản thân mình, về tương lai, về câu nói “Every journey must come to an end” dịch nôm na là “Mọi hành trình đều phải có điểm dừng”. Câu nói này hẳn mọi người nghe cũng đã quen tai rồi phải không? Người biết câu nói ấy thì nhiều nhưng để thực sự hiểu được nó, mấy ai hiểu? Mình cũng từng như vậy, mình biết rồi cái gì cũng sẽ phải đi đến hồi kết của nó thôi, nhưng giờ đây khi thực sự chứng kiến một phần quan trọng trong cuộc sống của mình đi tới hồi kết, mình mới nhận ra là “à, mình chả biết gì về nó cả.”

Mình bây giờ, nói thật là cảm thấy khá trống rỗng, bởi lẽ mình chưa bao giờ nghĩ tới một ngày sẽ không còn được thấy Robert trong vai Tony hay Chris Evan trong vai Steve, mặc dù vẫn luôn biết là ngày này sẽ tới nhưng khi nó thật sự tới, mình vẫn chưa muốn chấp nhận sự thật này. Nhưng biết sao giờ, siêu anh hùng, cũng cần được nghỉ ngơi..

Mình sẽ còn đi xem lại Endgame kha khá lần nữa, đương nhiên rồi, mấy tháng nhịn ăn nhịn uống đâu phải chỉ để đi coi một lần như vậy, và bạn nào lo vụ mắc tiểu vì phim dài quá thì đừng lo, nước nó thoát ra hết bằng đường mắt rồi, còn muốn chắc ăn thì trước khi vô rạp 30 phút đừng uống nước và nhớ ghé vô wc một lần trước khi phim chiếu để cho chắc, còn muốn chắc nhất thôi cứ đóng bỉm đi vậy.

À và confirm là không có credit gì đâu nha. Mình ngồi đợi xong lúc nó tắt màn hình cái ông ngồi cạnh mình cười cười xong vuốt đầu nói “bullshit” còn mình thì:”No one keep me on the edge of my seat for 3 hours like that and just decide “Nope, no after credits” you sons of a bitch”. Haha nói vậy thôi chứ đi xem đi, xem càng nhiều càng tốt, xem vì 10 năm của mỗi chúng ta, và xem để tạm biệt một kỉ nguyên tuyệt vời của làng điện ảnh thế giới.

Thank you, Avengers,
Thank you, Kevin,
Thank you, The Russo Brothers,
And last but not least, thank you Stan Lee, we love and miss you ❤️.

Bạn xem chưa? Mình xem rồi

Từ khóa: review avengers endgame